DÒNG TIN NHẮN CUỐI CÙNG... !
...
..
.
.
2 tháng trước cô đã bảo với anh, mọi
chuyện phải dừng lại. Anh gặng hỏi
nhưng cô không trả lời. Anh đã vội vã
đến gặp cô sau 2 đêm thức trắng. Cuối
cùng cô nói, cô còn nhiều việc cần
phải làm. Cô còn nhiều thứ cần phải
đạt được. Những điều đó bây giờ đối
với cô còn rất quan trọng, và cô sợ
nếu cô yêu anh nhiều quá, cô sẽ
không thể có được những điều ấy…
- Anh có hiểu cho em không? Anh
đừng yêu em nữa, hãy quên em
đi,anh sẽ tìm được người con gái khác
tốt hơn em gấp chục lần mà!
- Anh hiểu mà. Những điều đó tốt cho
em… Em cần những cái đó.
Nhưng em hãy nhớ, anh sẽ vẫn chờ
em!
Anh quay đi ,lặng lẽ!
Đó là những lời cuối cùng anh nói với
cô, dù cho 2 tháng sau đó anh đã lại
vội vàng phóng đến khi nghe cô gọi
hỏi thăm trong điện thoại. Anh yêu cô
nhiều quá!
- Anh gặp em được không? Anh có
chuyện muốn nói! Anh chỉ xin em 15
phút thôi!
- Chuyện gì hả anh? Thôi được, tối nay
em rảnh. 7h30 anh qua đón em nhé!
Anh thở phào nhẹ nhõm, khi gọi điện
anh chỉ sợ cô không đồng ý gặp mặt
anh. Kể từ khi cô nhất định muốn chia
tay, anh đã đau khổ, đã cư xử nhiều
lúc như 1 đứa trẻ, dằn vặt vì không
hiểu mình đã sai ở đâu.
Cô đã buồn khi đã thốt nên những lời
làm tan nát con tim anh ấy. Cô biết
anh yêu cô nhiều, và mãi mãi anh
cũng yêu cô như vậy. Mỗi khi buồn và
cô đơn, cô lại nhắn tin cho anh. Dường
như cô biết anh luôn chờ tin nhắn của
cô, luôn ở bên cô lúc cô cần. Và cô
thấy giận anh, khi 1 lần anh không gọi
lại, dù lúc đó cô đang rất lạnh lẽo.
Hôm nay anh hẹn gặp cô, và dường
như cô cũng đoán được vì sao, hôm
nay là ngày sinh nhật của cô!
Anh đến, tặng cô những bông hồng
nhung đỏ thắm, và muốn cô đi cùng
anh đến 1 nơi. Một góc trong quán
cafe lặng lẽ, ánh lửa của 18 ngọn nến
soi rõ khuôn mặt của 2 người. Một
chiếc bánh gato có lẽ hơi to dành cho
cả 2. Anh cười và bảo, hơi to có lẽ vì
tay nghề của anh hơi vụng. Anh đã hì
hục cả buổi chiều để làm chiếc bánh
này cho cô, có lẽ trong đời anh chẳng
bao giờ anh nghĩ là mình sẽ chui vào
bếp để làm việc này… vì một người.
Anh yêu cô nhiều quá!
Cô cười bảo, anh chỉ xin có 15 phút
thôi đấy. Nhưng rồi cô đã ngồi cả buổi
tối với anh. Cô biết là anh vẫn yêu cô,
và cô hạnh phúc vì những gì anh đã
làm hôm nay. Đôi mắt đẹp của cô ánh
lên những tia vui vẻ. Anh ngồi, cười vì
thấy cô cười, đã rất lâu rồi anh mới
thấy cô cười, nghe cô ước điều ước
sinh nhật. Nhưng đôi mắt anh trở nên
sâu thẳm, và có lẽ rất buồn!
Sau tối sinh nhật cô, dù anh buồn vì
biết anh đang phải xa cô, nhưng tâm
trạng anh thoải mái hơn vì anh biết
cô đang vui vẻ và hạnh phúc, đối với
anh, đôi khi thế là đủ! Có những lúc
anh nhìn lên bầu trời đêm, anh hay
nói vui là để đếm sao, nhưng không
cần đếm cũng biết thiếu 1 ngôi sao, vì
em đang ở bên cạnh anh mà ^^!
Sau tối sinh nhật mình, cô thấy lòng
bối rối. Dường như cô thấy mình vẫn
rất cần anh, cô phân vân không hiểu
mình làm thế có đúng không. Cô nói
với anh rằng mình đã gạt hết chuyện
tình cảm sang 1 bên, giờ chỉ còn là
công việc, nhưng cô biết là không
phải vậy!
12h30, cô gọi cho anh, cô không ngủ
được, cô gọi để được nghe giọng nói
của anh, để kể cho anh nghe rất nhiều
điều, mà dường như cô cũng chẳng
hiểu là mục đích để làm gì. Anh nghe
cô nói, như anh luôn làm như vậy,
anh biết cô không nói thật và chợt
nhận ra, đêm đó là đêm ngày 1/4,
ngày Nói Dối.
2 tháng trước, cô đã gọi cho anh lần
cuối cùng. Khi nghe giọng anh trong
điện thoại “Em à! Anh nhớ em!” cô đã
không chịu nổi. Cô như đang bị giằng
xé, bởi tình cảm và bởi lý trí. Cô gọi
cho anh và bảo rằng anh đừng làm
thế nữa. Và cô chạy trốn, chạy trốn
anh và chạy trốn bản thân mình!
Anh thấy mình thật là trẻ con, anh
biết cô đang bối rối, vậy mà còn gọi
cho cô, anh tự trách bản thân mình.
Anh gọi cho cô, để xin lỗi vì đã cư xử
ngốc nghếch. Nhưng không phải là
giọng nói quen thuộc vang lên, đầu
dây bên kia nói rằng anh là đồ tồi
tệ,đồ dơ hơi và yêu cầu anh đừng làm
vậy nữa. Anh từ từ cúp máy, và nhắn
tin rằng anh xin lỗi…
2 tháng cô bận rộn với công việc và cố
gắng quên anh, và cô nghĩ rằng cô đã
làm được. Nhưng rồi bất chợt cô thấy
trống vắng trong lòng, thấy thiếu 1
điều gì đó. Những hình ảnh của anh
lại ùa về trong trái tim cô, cô nhớ
những khi được nghe anh kể những
câu chuyện hóm hỉnh để cười, được
nghe anh bảo rằng chỉ có mình cô
trong trái tim anh, và nhớ lại một câu
anh hay lặp lại làm cô hạnh phúc nhất
“Anh chỉ yêu em 1 ngày, đó là ngày
mà anh còn sống!”, và cô nhớ đến lần
cuối cùng cô được nghe anh gọi “Em
à!”.
2 tháng anh vùi đầu vào công việc,
đôi lúc thấy cô online mà không dám
hỏi thăm. Thỉnh thoảng anh muốn hỏi
han nhưng lại thôi, anh biết như thế
tốt hơn cho cô. Trong thâm tâm anh
vẫn mong muốn cô vui vẻ, có được
những điều cô mong muốn, và… sẽ
trở lại với anh. Trong tim anh vẫn chỉ
có cô mà thôi. Anh biết anh sẽ vẫn
đợi, đợi cô về bên anh!
“Anh chỉ yêu em 1 ngày, đó là ngày
mà anh còn sống, và kể cả khi anh
không còn sống nữa”, những dòng
chữ như nhảy múa trước mắt cô. Đã
rất lâu rồi anh không nhắn tin cho cô,
tại sao anh lại nhắn những điều như
vậy? Cô gọi lại, theo thói quen, để bảo
anh rằng anh đừng nhắn tin như thế
nữa. Đáp lại chỉ là những dòng tút tút
vô cảm, anh không nhấc máy. Điều
này dường như rất khác lạ, vì anh
luôn trả lời điện thoại của cô. Cô nhắn
tin cho anh nhưng cũng không có hồi
âm.
Sáng hôm sau, cô thức dậy và thấy
bồn chồn, cô chợt nghĩ ra 1 người bạn
cũ, 1 người quen của cả 2, nhưng cô
không có số điện thoại của người ấy.
Đành đợi người ta online vậy. Cô ngồi
đợi, và đêm khuya, khi nick người ấy
sáng, cô đã vội vã hỏi về anh! Và
những ai có thể nhìn vào mắt cô khi
nhận được câu trả lời, chỉ có thể nói
được 2 từ “Bàng Hoàng”. Rồi cô gục
xuống và khóc! Anh đã rời xa cô mãi
mãi, anh đã ra đi trong một tai nạn
giao thông, 1 chiếc xe tải, không phải
quệt ngang xe anh như lần trước, mà
đã đâm vào anh. Dòng tin nhắn đó là
điều cuối cùng anh cố gắng gửi lại
cho cô. Anh đã từng nói, đàn ông đã
hứa thì phải giữ lời, và anh đã giữ lời
hứa của mình, anh vẫn yêu cô cho
đến những phút giây cuối cùng anh
sống.
Cô nấc lên trong tiếng khóc “Tại sao
hả anh? Anh đã bảo sẽ đợi em quay
về cơ mà?” Cô giận mình đã quá cực
đoan, luôn chỉ làm theo ý mình. Anh
đã yêu cô rất nhiều, đã luôn chiều cô
hết sức, vậy mà giờ đây, đến đám
tang của anh cô cũng không thể có
mặt. Và cô chỉ biết khóc.
Mặt trời đã lên bên ngoài cửa sổ, đêm
qua cô đã khóc rất nhiều và thiếp đi
lúc nào không biết. Trong mơ cô gặp
lại anh, một nụ cười tươi như anh vẫn
thế, vẫn là đôi mắt sâu thẳm và buồn,
và anh nói với cô câu nói anh vẫn
thường nhắc “Anh là gió, gió có mặt
khắp mọi nơi… Bất cứ khi nào em
thấy gió, là anh đang ở cạnh bên…”
Cô choàng dậy, đến bên và mở toang
cửa sổ, một cơn gió mạnh tràn vào,
gió lồng lộng khắp căn phòng nhỏ
bé…