Hẹn ước ngày mưa
Giá như ngày ấy tôi có thể cảm nhận được sự cô đơn khi chỉ ích kỷ nhận yêu thương một mình thì có lẽ giờ đây tôi cũng giống Snow, có một cô em gái hoặc một cậu em trai luôn làm tôi cười.
Sân bay một ngày ảm đạm, mây đen giăng kín như muốn đổ mưa. Tôi chen chúc giữa những người lạ trong sảnh chờ sân bay, tôi đang chờ một chàng trai lần đầu tiên đến với Việt Nam và cũng là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Chàng trao cao gầy, nước da trắng của sứ Kim Chi nổi bật giữa đám đông. Cậu đeo kính đen, tay kéo vali tiến về phía tôi. Chúng tôi nhận ra nhau nhờ chiếc áo fanclub quen thuộc. Tôi mỉm cười, cậu tháo kính đen, cũng cười - nụ cười làm cô gái già như tôi phải ngẩn ngơ, chao đảo tâm hồn. 21 tuổi chưa thể già được, nhưng so với cậu nhóc 17 tuổi thì khác nào bà cô già ế ẩm, chưa có nổi một mảnh tình vắt vai.
- Có mệt lắm không?
- Không hề.
Chúng tôi giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh, vì tôi không rành tiếng Hàn và cậu ấy thì không biết tiếng Việt. Cậu ấy lại đeo kính đen, bước đến đứng cạnh tôi, im lặng. Tôi cũng không hỏi thêm gì nữa, quay người bước đi trước, cậu ấy theo sau. Tôi gọi một chiếc taxi, cả hai cùng lên xe về khách sạn nơi tôi đã đặt trước phòng cho cậu ấy.
- Sắp mưa rồi. - Tôi nhìn ra ngoài qua cửa xe, nói vu vơ.
- Mưa? Có cần ô không?
- Tôi quên đem theo ô rồi. Cậu cứ về khách sạn nghỉ ngơi, khi nào trời đẹp hơn, tôi sẽ đến đưa cậu đi chơi.
Chàng trai gật đầu, cậu ngả lưng ra ghế, khoanh hai tay trước ngực. Tôi không biết sau lớp kính đen kia, đôi mắt cậu còn mở hay đã nhắm, nhưng 15 phút trước, đôi mắt tôi trông thấy có vẻ gì đó bí ẩn, lạnh lẽo, cô độc như chính cái tên tôi đặt cho cậu - Snow.
Tôi đã nhận được một số tiền với yêu cầu trở thành hướng dẫn viên cho Snow. Tôi vẫn chưa hiểu nổi nhà cậu ta giàu đến mức nào mà chỉ mới 17 tuổi đã có thể tự do đi đến một đất nước khác. Còn tôi, dù khao khát được như Huyền Chip, nhưng tôi nghĩ mình sẽ sớm bỏ mạng nơi đất khách quê người vì chết đói hoặc không có tiền đi lại. Thế nên giấc mơ đến một nước khác của tôi vẫn chỉ nằm trên những trang nhật ký.
Một cơn mưa đổ ào như trút, những giọt nước lớn thi nhau va vào cửa xe, tôi giật mình ngồi bật dậy. Cứ tưởng trời Sài Gòn chỉ hù dọa người ta, ai ngờ mưa thật, hỏng một số kế hoạch tôi đã sắp sẵn. Xe dừng lại, tôi mở cửa bước xuống xe và đứng giữ cánh cửa chờ Snow vì nghĩ sẽ đỡ ướt mưa. Nhưng đáng ghét, cậu ta lại xuống bằng cửa kia. Cuối cùng cả tôi và cậu ta vẫn bị ướt. Thật sự khi ấy tôi chỉ muốn cầm lấy tai cậu ta mà nhéo như thường làm với mấy cậu em họ trái tính, trái nết.
Sau khi bác tài xế xách chiếc vali đến chỗ chúng tôi rồi lái xe đi, tôi quay sang định trách Snow thì bắt gặp cậu ấy đang nhìn tôi, cậu không đeo kính nữa.
- Chị bị ướt rồi - Cậu đưa tay phủi đi những giọt nước mưa trên tóc tôi - cẩn thận bị cảm lạnh.
Tôi đứng ngơ, không nói được gì. Tôi tự hỏi sao đôi mắt một mí kia lại có vẻ đặc biệt đến vậy? Rồi cả cái cách cậu ta ân cần với tôi giống như những nam chính dành cho nữ chính trên mấy bộ phim Hàn Quốc lãng mạn. Tất cả chỉ có thể trả lời bằng câu: Vì cậu ta là người Hàn Quốc. Tôi nghĩ thế.
- Tối nay nếu trời không mưa nữa, chị qua khách sạn ăn tối cùng tôi nhé!
- Nếu tôi từ chối thì sao? - Tôi làm cao.
- Nếu thế thì chị là đồ ngốc - Cậu ta nghiêm mặt, khẽ cau mày như suy nghĩ gì đó - nhưng tôi nghĩ chị sẽ không bỏ mặc tôi!
Cùng với phán xét chắc chắn như thế, Snow nháy mắt rồi quay đi, không quên đưa tay lên vẫy chào tôi. Tôi chỉ còn biết ú ớ không thốt nên lời. Bình thường tôi có bị ngố rừng đến mức này đâu, dù không phải thứ dữ, nhưng cũng không hề hiền lành một cách khờ dại như thế. Tôi thở dài, quay đi. Đâm lao thì phải theo lao, ai bảo tôi đã đồng ý tạm thời trở thành bảo mẫu cho Snow khi cậu ta ở Việt Nam cơ chứ, nhưng quả thực giờ tôi thấy mình giống osin của cậu ta hơn. Tôi cũng đã nghĩ đến cả chuyện trong vài ngày tới, có thể tôi sẽ phải khóc bằng thứ tiếng không phải tiếng Việt mà là tiếng Đan Mạch, Ả Rập hoặc đại loại như thế vì tôi cảm thấy Snow không phải đứa bé dễ quản.
Về đến nhà, đối diện với cái giường êm ấm, tôi định bụng sẽ không đến khách sạn nữa mà ngủ luôn một giấc. Cầm điện thoại soạn một tin nhắn bằng tiếng Anh đủ sướt mướt, hoàn cảnh, lúc bấm danh bạ tìm số gửi, tôi mới nhớ ra một chuyện ngớ ngẩn nhất từ trước đến giờ. Không số điện thoại, không facebook, không Kakao talk... của Snow, thứ tôi có chỉ là một cái tên tài khoản trên diễn đàn fan. Tôi muốn đập đầu vào gối để tự tử vì sự ngu xuẩn của mình ngay lập tức.
...
7h tối, mưa đã tạnh, tôi ngoan như một con cún phóng xe đến khách sạn để ăn tối cùng Snow. Xét cho cùng thì lần đi này cũng chẳng mất mát gì cho tôi, được ăn ngon, lại còn miễn phí, thế cho nên tôi sẽ cố làm bảo mẫu tốt, không bỏ rơi cậu bé Snow đáng thương.
Đang loay hoay ở sảnh chở, tôi giật bắn người vì có ai đó đặt tay lên vai mình. Quay vội người lại định dùng món võ taekwondo dạy tên nào láo toét dám sàm sỡ phụ nữ chân yếu, tay mềm giữa ban ngày ban mặt thì nhận ra người quen nên tôi thu món nghề lại.
- Ơ, tôi đứng ở dưới cầu thang đợi cậu, sao cậu lại xuất hiện sau lưng tôi?
- Tôi ngồi kia đợi chị, tại chị không nhìn thấy thôi.
Snow chỉ tay về hướng dành cho khách chờ. Tôi tự lấy tay đập lên trán mình. Cảm giác lúc này không phải là ngại ngùng mà là tự trách bản thân kém cỏi, để đối phương thấy quá nhiều thiếu sót của bản thân.
- Tôi cũng thấy cậu rồi, nhưng cố tình đứng đây xem cậu có nhận ra tôi không thôi. Ai mà chẳng biết cậu đang ngồi kia.
Tôi làm bộ, khoanh tay như để chứng tỏ cho Snow thấy tôi không kém cỏi.
- Thôi được, thôi được, tôi đã nhận ra chị. Đúng mục đích của chị rồi chứ? Giờ thì chúng ta đi ăn.
Snow đi trước, tôi theo sau. Cái cảm giác trở thành cô gái ngốc nghếch như thế này khiến tôi khó chịu, vì dù sao tôi cũng hơn Snow tới 5 tuổi, chẳng lẽ không thể uy lực hơn để ra dáng đàn chị. Nghĩ thế, tôi bước nhanh hơn để đi ngang bằng với Snow, rồi bước lên trước vài bước. Phải nói thật là cảm giác đi trước cậu ta một bước cũng thú vị lắm, nó làm tôi buồn cười nhưng kìm nén không dám cười lớn, chỉ tủm tỉm cười thôi.
- Ăn cái này tốt nè! - Tôi gắp thức ăn vào đĩa của Snow để tỏ thiện ý quan tâm, nhưng cậu ta lại nhìn tôi với ánh mắt kì lạ, không chỉ thế mà còn nhìn rất lâu không chớp mắt. Tôi cũng mở cặp mắt to của mình để nhìn lại, nhưng chưa đầy một phút, mắt tôi cay xè, phải chớp mắt rất nhiều lần mới khiến mắt tôi bình thường trở lại. Tôi bỗng nhiên cảm thấy e ngại, cúi mặt cắm đầu vào đĩa thức ăn, ăn lấy ăn để tưởng chừng như có thể mắc nghẹn mà chết.
- Chị ăn chậm thôi, sẽ bị nghẹn đấy!
Tôi ngừng ăn, ngẩng mặt lên nhìn Snow. Nhanh như chớp, cậu ta cầm lấy đĩa của tôi rồi đi về phía bàn có thức ăn, còn tôi chỉ biết ngồi mà quan sát như đứa hồn siêu, phách lạc. Snow đang đi lựa món cho tôi, có lẽ cậu ta nghĩ tôi đói vì thấy thái độ ăn ngấu nghiến của tôi. Thật là mất mặt.
- Sao cậu lấy nhiều thế? Tôi có phải là... - Tự dưng tôi không biết ví mình như con gì - đứa chết đói đâu!
- Thế mà nhìn chị ăn như cả năm rồi bị bỏ đói.
Snow nhìn tôi, phán một câu tỉnh bơ. Không liên quan, nhưng cậu ta có cặp môi quyến rũ vô cùng. Mặc dù bị hiểu lầm là kẻ bị bỏ đói cả năm, nhưng ...
Sân bay một ngày ảm đạm, mây đen giăng kín như muốn đổ mưa. Tôi chen chúc giữa những người lạ trong sảnh chờ sân bay, tôi đang chờ một chàng trai lần đầu tiên đến với Việt Nam và cũng là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Chàng trao cao gầy, nước da trắng của sứ Kim Chi nổi bật giữa đám đông. Cậu đeo kính đen, tay kéo vali tiến về phía tôi. Chúng tôi nhận ra nhau nhờ chiếc áo fanclub quen thuộc. Tôi mỉm cười, cậu tháo kính đen, cũng cười - nụ cười làm cô gái già như tôi phải ngẩn ngơ, chao đảo tâm hồn. 21 tuổi chưa thể già được, nhưng so với cậu nhóc 17 tuổi thì khác nào bà cô già ế ẩm, chưa có nổi một mảnh tình vắt vai.
- Có mệt lắm không?
- Không hề.
Chúng tôi giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh, vì tôi không rành tiếng Hàn và cậu ấy thì không biết tiếng Việt. Cậu ấy lại đeo kính đen, bước đến đứng cạnh tôi, im lặng. Tôi cũng không hỏi thêm gì nữa, quay người bước đi trước, cậu ấy theo sau. Tôi gọi một chiếc taxi, cả hai cùng lên xe về khách sạn nơi tôi đã đặt trước phòng cho cậu ấy.
- Sắp mưa rồi. - Tôi nhìn ra ngoài qua cửa xe, nói vu vơ.
- Mưa? Có cần ô không?
- Tôi quên đem theo ô rồi. Cậu cứ về khách sạn nghỉ ngơi, khi nào trời đẹp hơn, tôi sẽ đến đưa cậu đi chơi.
Chàng trai gật đầu, cậu ngả lưng ra ghế, khoanh hai tay trước ngực. Tôi không biết sau lớp kính đen kia, đôi mắt cậu còn mở hay đã nhắm, nhưng 15 phút trước, đôi mắt tôi trông thấy có vẻ gì đó bí ẩn, lạnh lẽo, cô độc như chính cái tên tôi đặt cho cậu - Snow.
Tôi đã nhận được một số tiền với yêu cầu trở thành hướng dẫn viên cho Snow. Tôi vẫn chưa hiểu nổi nhà cậu ta giàu đến mức nào mà chỉ mới 17 tuổi đã có thể tự do đi đến một đất nước khác. Còn tôi, dù khao khát được như Huyền Chip, nhưng tôi nghĩ mình sẽ sớm bỏ mạng nơi đất khách quê người vì chết đói hoặc không có tiền đi lại. Thế nên giấc mơ đến một nước khác của tôi vẫn chỉ nằm trên những trang nhật ký.
Một cơn mưa đổ ào như trút, những giọt nước lớn thi nhau va vào cửa xe, tôi giật mình ngồi bật dậy. Cứ tưởng trời Sài Gòn chỉ hù dọa người ta, ai ngờ mưa thật, hỏng một số kế hoạch tôi đã sắp sẵn. Xe dừng lại, tôi mở cửa bước xuống xe và đứng giữ cánh cửa chờ Snow vì nghĩ sẽ đỡ ướt mưa. Nhưng đáng ghét, cậu ta lại xuống bằng cửa kia. Cuối cùng cả tôi và cậu ta vẫn bị ướt. Thật sự khi ấy tôi chỉ muốn cầm lấy tai cậu ta mà nhéo như thường làm với mấy cậu em họ trái tính, trái nết.
Sau khi bác tài xế xách chiếc vali đến chỗ chúng tôi rồi lái xe đi, tôi quay sang định trách Snow thì bắt gặp cậu ấy đang nhìn tôi, cậu không đeo kính nữa.
- Chị bị ướt rồi - Cậu đưa tay phủi đi những giọt nước mưa trên tóc tôi - cẩn thận bị cảm lạnh.
Tôi đứng ngơ, không nói được gì. Tôi tự hỏi sao đôi mắt một mí kia lại có vẻ đặc biệt đến vậy? Rồi cả cái cách cậu ta ân cần với tôi giống như những nam chính dành cho nữ chính trên mấy bộ phim Hàn Quốc lãng mạn. Tất cả chỉ có thể trả lời bằng câu: Vì cậu ta là người Hàn Quốc. Tôi nghĩ thế.
- Tối nay nếu trời không mưa nữa, chị qua khách sạn ăn tối cùng tôi nhé!
- Nếu tôi từ chối thì sao? - Tôi làm cao.
- Nếu thế thì chị là đồ ngốc - Cậu ta nghiêm mặt, khẽ cau mày như suy nghĩ gì đó - nhưng tôi nghĩ chị sẽ không bỏ mặc tôi!
Cùng với phán xét chắc chắn như thế, Snow nháy mắt rồi quay đi, không quên đưa tay lên vẫy chào tôi. Tôi chỉ còn biết ú ớ không thốt nên lời. Bình thường tôi có bị ngố rừng đến mức này đâu, dù không phải thứ dữ, nhưng cũng không hề hiền lành một cách khờ dại như thế. Tôi thở dài, quay đi. Đâm lao thì phải theo lao, ai bảo tôi đã đồng ý tạm thời trở thành bảo mẫu cho Snow khi cậu ta ở Việt Nam cơ chứ, nhưng quả thực giờ tôi thấy mình giống osin của cậu ta hơn. Tôi cũng đã nghĩ đến cả chuyện trong vài ngày tới, có thể tôi sẽ phải khóc bằng thứ tiếng không phải tiếng Việt mà là tiếng Đan Mạch, Ả Rập hoặc đại loại như thế vì tôi cảm thấy Snow không phải đứa bé dễ quản.
Về đến nhà, đối diện với cái giường êm ấm, tôi định bụng sẽ không đến khách sạn nữa mà ngủ luôn một giấc. Cầm điện thoại soạn một tin nhắn bằng tiếng Anh đủ sướt mướt, hoàn cảnh, lúc bấm danh bạ tìm số gửi, tôi mới nhớ ra một chuyện ngớ ngẩn nhất từ trước đến giờ. Không số điện thoại, không facebook, không Kakao talk... của Snow, thứ tôi có chỉ là một cái tên tài khoản trên diễn đàn fan. Tôi muốn đập đầu vào gối để tự tử vì sự ngu xuẩn của mình ngay lập tức.
...
7h tối, mưa đã tạnh, tôi ngoan như một con cún phóng xe đến khách sạn để ăn tối cùng Snow. Xét cho cùng thì lần đi này cũng chẳng mất mát gì cho tôi, được ăn ngon, lại còn miễn phí, thế cho nên tôi sẽ cố làm bảo mẫu tốt, không bỏ rơi cậu bé Snow đáng thương.
Đang loay hoay ở sảnh chở, tôi giật bắn người vì có ai đó đặt tay lên vai mình. Quay vội người lại định dùng món võ taekwondo dạy tên nào láo toét dám sàm sỡ phụ nữ chân yếu, tay mềm giữa ban ngày ban mặt thì nhận ra người quen nên tôi thu món nghề lại.
- Ơ, tôi đứng ở dưới cầu thang đợi cậu, sao cậu lại xuất hiện sau lưng tôi?
- Tôi ngồi kia đợi chị, tại chị không nhìn thấy thôi.
Snow chỉ tay về hướng dành cho khách chờ. Tôi tự lấy tay đập lên trán mình. Cảm giác lúc này không phải là ngại ngùng mà là tự trách bản thân kém cỏi, để đối phương thấy quá nhiều thiếu sót của bản thân.
- Tôi cũng thấy cậu rồi, nhưng cố tình đứng đây xem cậu có nhận ra tôi không thôi. Ai mà chẳng biết cậu đang ngồi kia.
Tôi làm bộ, khoanh tay như để chứng tỏ cho Snow thấy tôi không kém cỏi.
- Thôi được, thôi được, tôi đã nhận ra chị. Đúng mục đích của chị rồi chứ? Giờ thì chúng ta đi ăn.
Snow đi trước, tôi theo sau. Cái cảm giác trở thành cô gái ngốc nghếch như thế này khiến tôi khó chịu, vì dù sao tôi cũng hơn Snow tới 5 tuổi, chẳng lẽ không thể uy lực hơn để ra dáng đàn chị. Nghĩ thế, tôi bước nhanh hơn để đi ngang bằng với Snow, rồi bước lên trước vài bước. Phải nói thật là cảm giác đi trước cậu ta một bước cũng thú vị lắm, nó làm tôi buồn cười nhưng kìm nén không dám cười lớn, chỉ tủm tỉm cười thôi.
- Ăn cái này tốt nè! - Tôi gắp thức ăn vào đĩa của Snow để tỏ thiện ý quan tâm, nhưng cậu ta lại nhìn tôi với ánh mắt kì lạ, không chỉ thế mà còn nhìn rất lâu không chớp mắt. Tôi cũng mở cặp mắt to của mình để nhìn lại, nhưng chưa đầy một phút, mắt tôi cay xè, phải chớp mắt rất nhiều lần mới khiến mắt tôi bình thường trở lại. Tôi bỗng nhiên cảm thấy e ngại, cúi mặt cắm đầu vào đĩa thức ăn, ăn lấy ăn để tưởng chừng như có thể mắc nghẹn mà chết.
- Chị ăn chậm thôi, sẽ bị nghẹn đấy!
Tôi ngừng ăn, ngẩng mặt lên nhìn Snow. Nhanh như chớp, cậu ta cầm lấy đĩa của tôi rồi đi về phía bàn có thức ăn, còn tôi chỉ biết ngồi mà quan sát như đứa hồn siêu, phách lạc. Snow đang đi lựa món cho tôi, có lẽ cậu ta nghĩ tôi đói vì thấy thái độ ăn ngấu nghiến của tôi. Thật là mất mặt.
- Sao cậu lấy nhiều thế? Tôi có phải là... - Tự dưng tôi không biết ví mình như con gì - đứa chết đói đâu!
- Thế mà nhìn chị ăn như cả năm rồi bị bỏ đói.
Snow nhìn tôi, phán một câu tỉnh bơ. Không liên quan, nhưng cậu ta có cặp môi quyến rũ vô cùng. Mặc dù bị hiểu lầm là kẻ bị bỏ đói cả năm, nhưng ...